-
Cơ thể hắn đã xơ cứng, máu không còn chảy từ tim nữa và óc đã hóa đá.
Lòng dạ hắn chứa đầy một mớ hỗn độn, rặt những toan tính được người ta
lập trình sẵn.
Hắn
như lột xác từ ngày chuyển ngạch lên chức. Bạn bè đồng nghiệp không còn
nhận ra hắn, anh cu Cho vui nhộn ngày nào. Hồi ấy, ở đâu có hắn là ở đó
xôm trò, mọi người cứ bò lăn ra mà cười. Đối với bạn bè, đồng nghiệp
bao giờ hắn cũng chu tất, không nề hà một việc gì. Người ta bảo ông bố
bà mẹ nào đặt hắn tên Cho sao mà khéo thế !
Nhưng
cái tên ẩn chứa trong nó sự bao dung, rộng lượng ấy bỗng chốc thay đổi
sau một đêm thức dậy. Người ta đã gắn lên đầu hắn một dấu sắc, cái dấu
sắc được hiện thực hóa bằng quyết định bổ nhiệm hắn làm cán bộ. Phút
chốc đang là thường dân bỗng nhiên hắn được trở thành ông nọ bà kia. Lẽ
ra cùng với sự thăng quan ấy mọi người phải đổi cách xưng hô với hắn,
không được là ngài như thiên hạ thì chí ít cũng là ông mới phải. Đằng
này, lũ tiện dân ấy, hắn gọi những kẻ mới hôm qua còn là chí cốt của
mình như thế, cứ sa sả một thằng Cho sắc, hai thằng Cho sắc…
Ấy là gọi sau lưng thôi, chứ trước mặt hắn đố ai dám vuốt râu hùm. Vậy
mà vẫn có đứa không biết sợ là gì, tinh quái chơi chữ, khía kháy mỗi khi
gặp hắn: Dạo này trông ông Cho nhuận sắc nhẩy ? Biết là chúng
nó xỏ mình nhưng về lí thì không thể bắt bẻ vào đâu được nên hắn đành
nuốt cục tức đang chặn họng, để rồi chiều tối vác cái mặt hằm hằm về nhà
đe nẹt vợ con.
*
Bây
giờ chỉ cần thấy bóng dáng hắn từ xa là người ta hoặc thủ thế, hoặc tìm
đường lảng tránh. Chẳng hay bất chợt hắn xuất hiện không trở kịp thì
đang vui bỗng nhiên mọi người im bặt. Không khí chùng lại, cảm giác như
có một vật vô hình nào vừa ụp xuống. Phút chốc ai nấy lảng ra, còn trơ
lại mình hắn với cặp mắt lơ láo. Chả nhẽ sau bảy mươi mốt năm, Chí Phèo
lại tái xuất giang hồ ? Nhưng Chí Phèo của cụ Nam Cao là kẻ lưu manh có
số, lời nói, hành động phơi ra giữa thanh thiên bạch nhật cho dù là
trong cơn say nên người đời còn biết đường mà tránh. Còn đây, hắn không
phải là Chí Phèo thứ thiệt. Hành tung của hắn không ai có thể lường
được. Người trong cơ quan rỉ tai nhau: đừng nghe, đừng tin những gì hắn
nói.
Trong
đầu hắn nghĩ gì, tứ chi của hắn hành động ra sao chẳng ai có thể biết
trước. Chỉ có một người, chính xác hơn là một con rô-bốt - người, được
điều khiển từ xa, đã dùng công nghệ ma lanh gắn vào đầu hắn một cái chíp
điện tử. Cho nên hắn cũng là một con rô-bốt nốt. Cơ thể hắn đã xơ cứng,
máu không còn chảy từ tim nữa và óc đã hóa đá. Lòng dạ hắn chứa đầy một
mớ hỗn độn, rặt những toan tính được người ta lập trình sẵn.
Đấy,
hắn khác Chí Phèo như thế đấy. Hắn không say, không rạch mặt ăn vạ,
không chửi trời, chửi đời. Thế mà người ta sợ. Không ! Đúng hơn là người
ta tởn. Hắn là một thứ âm bản kinh dị của Chí Phèo. Một thằng người
thời hiện đại. Bạn có thể đã gặp hắn ở đâu đó. Chí Phèo xưa sống chết ở
làng Vũ Đại. Còn hắn chu du khắp nơi. Hôm qua thấy hắn ở đây, ngày mai
đã gặp hắn nơi khác. Lai vô ảnh, khứ vô hình. Hắn như là ma xó rập rình
ngày đêm để rồi hễ ai chẳng may rắm một cái là đánh hơi ngửi liền. Hình
như hắn hãnh diện lắm cái việc hắn đang làm.
Chao
ôi, thế gian này đã sang thế kỉ hai mươi mốt rồi mà vẫn còn những kẻ
như hắn ? Sinh ra kiếp làm người, sao lại đổi lấy kiếp làm con ?
Y Nguyên