Ngày
15/9, Trung tâm Thương mại Hải Dương với diện tích trên 15.000m2 trở
thành đống hoang tàn đổ nát chỉ sau mấy tiếng đồng hồ phát
cháy dữ dội. Lượng tài sản có giá
trị hàng trăm tỉ của dân phút chốc biến thành tro bụi. Vẫn biết thần lửa
là ghê gớm bởi “nhất thủy nhì hỏa” mà, nhưng với vụ cháy kinh hoàng
này, dư luận không khỏi suy ngẫm.
Cháy Trung tâm TM Hải Dương rạng sáng ngày 15-9
Phải
nói rằng, nhà nước ta rất chú trọng công tác PCCC, đầu tư cả về con
người cũng như trang thiết bị, máy móc cho lực lượng cảnh sát PCCC. Có
địa phương trang bị cả quần áo ngoại chuyện dụng có giá lên đến cả chục
ngàn đô la một bộ. Nhân viên cảnh sát PCCC ngoài lương ra còn được hưởng
chế độ đãi ngộ đặc biệt khi tham gia chữa cháy. Đầu tư trang thiết bị
đắt tiền, ưu ái lương bổng là điều nên làm bởi không thể coi thường giặc
lửa, người dân sẵn sàng chia sẻ, và vui lòng đóng góp tiền thuế của
mình.
Nhưng
trong thực tế, dường như chuyện phòng cháy thường phó mặc cho các cơ
quan, doanh nghiệp mà thiếu sự kiểm tra, giám sát của cơ quan chức năng
là lực lượng PCCC sở tại. Thế cho nên khi xảy ra cháy, các thiết bị chữa
cháy tại chỗ phần lớn không phát huy được hiệu quả bởi chất lượng kém
hoặc hư hỏng do không được kiểm tra, bảo dưỡng thường xuyên.
Người
dân chỉ biết đến lực lượng PCCC khi thi thoảng được xem trên ti vi tin
tức về những cuộc diễn tập PCCC rầm rộ, hoành tráng theo đúng bài bản mà
giáo án đã vạch ra. Cuộc diễn nào cũng thành công tốt đẹp, đầy những
lời biểu dương, khen ngợi và lấp lánh bằng khen.
Thế
nhưng khi sự cố cháy xảy ra, thiên hạ mới tỏ mặt anh hùng. Một trung
tâm thương mại lớn như Trung tâm Thương mại Hải Dương mà hệ thống chữa
cháy tại chỗ không phát huy được tác dụng, bảo vệ trung tâm chỉ biết
đứng nhìn. Còn lực lượng cảnh sát PCCC thì mãi hai ba tiếng đồng hồ sau
khi vụ cháy xảy ra mới có mặt dù đại bản doanh chỉ cách đó 1km. Điều
khôi hài là hai xe chữa cháy được điều đến cái thì hết nước, cái thì
chết máy; vòi rồng cái thì bị tắc, cái dùng được lại chẳng khác gì vòi
phun xịt nước rửa kính. Lính chữa cháy thì thực thi công việc một cách
vô cảm, bất chấp sự van nài của dân yêu cầu phá cửa, đập kính để việc
chữa cháy có hiệu quả hơn. 18 giờ đồng hồ sau khi vụ cháy Trung tâm
Thương mại Hải Dương xảy ra, khói vẫn bốc lên tứ phía, ngọn lửa vẫn chưa
bị dập tắt hoàn toàn. Biện minh cho việc chữa cháy ì ạch, thiếu chuyên
nghiệp, một vị đại diện lãnh đạo công an tỉnh Hải Dương “lấp liếm”:
Cháy chợ thì khó cứu. Đến chợ Vòm của Nga còn phải bó tay nữa là Việt
Nam (!). Có lẽ chẳng cần bàn luận gì thêm cho tốn công sức về sự bất lực
và cả sự tắc trách của con người trong vụ cháy này qua phát biểu nói
trên của đại diện lãnh đạo cơ quan chức năng.
Bình
thường, tất cả đều tốt, các bản báo cáo tổng kết, đánh giá đều hay,
danh hiệu thi đua khen thưởng chói ngời. Nhưng khi lâm sự mới biết rõ
thực hư. Đúng là cháy nhà ra mặt…thật!
Nguyễn Duy Xuân
Xem Dân trí