Minh họa Ngọc Diệp (Dân trí)
Cung kính tiễn đưa các vị quan tham đã, đang và sẽ mất chức vì lòng tham vô đáy.
Cho tôi làm cuốc xe thồ đưa tiễn sếp
Khi nhà cửa dần lui, phố xá khuất
Bốn phía nhìn không bóng một đàn em!
Đêm mất chức đầu tiên, ai nỡ ngủ
Tiếc một thời nhảy múa ở cơ quan
Ghế bọc nhung, bây chừ ai ngồi đó
Chức mất rồi, càng thấu nỗi cô đơn
Đời làm sếp, loay hoay bao tính toán
Núp bóng ô dù, tìm đối tác mần ăn
Chỉ làm bạn với những ai không ngán
Chi đậm phần trăm cho mỗi công trình
Ngày công sở, đêm về tay bóp trán
Hoàng hậu nương nương toan tính như thần
Chừ là lúc phải lo thu hồi vốn
Cờ đến tay rồi, liệu mà phất cho nhanh
Chuyên môn ư ? Chớ mơ mộng hão huyền
Dẹp ! Dẹp hết ! Dồn tiền cho mua sắm
Phá để xây là phương châm hành động
Lộc có dày, mới đủ cống bề trên
Ngày mai cơ quan sẽ ra sao ? Kệ !
Cán bộ, nhân viên đi về đâu ? Mặc !
Nghĩ làm chi thêm đau đầu nhức óc
Nhiệm kì ni ta quyết bóc cho dày…
Ôi ! Đường đến vinh hoa là đường lắm chông gai
Chẳng thần phật nào phù hộ ta được nữa
Dẫu đàn em đã liều mình cứu chúa
Nhưng vận ta, nay tới số mất rồi !
Chừ nghĩ lại, cả đời làm quan chức
Trái tim ta chẳng bao giờ có được
Một chút tình nhân ái hoang sơ
Để hôm nay, ta xác xơ chua chát
Lắng nghe trong đêm dài, tiếng đời… rủa. Hu! Hu!
(*) “Chế” theo tựa đề và thơ của các bậc tiền nhân. Kính mong được các vị đại xá!
Phương Thảo
Bài đã đăng trên Dân trí, Trannhuong.com