Mấy tháng nay trời thật nóng. Nắng gay gắt. Ở đâu cũng bắt gặp cảnh khô hạn. Cây cối như có ai đốt lửa cháy sém.
Không khí quánh lại. Ngột ngạt. Người khó chịu, bứt rứt. Điện lại cúp suốt. Khát và khát. Trời khát, đất khát, người khát.
Đường phố mỗi sáng, mỗi chiều đều có xe phun nước. Nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Chỉ sau vài tiếng đồng hồ, mặt đường lại như lòng chảo, bỏng ran.
Nhà tôi có một mảnh vườn nho nhỏ, trồng rau lang, cà đắng, chè xanh. Những thứ cây chịu hạn. Ngày nào tôi cũng tưới nhưng không xuể. Nước chảy đến đâu thấm khô đến đấy. Cây cối quắt lại, lá quăn queo.
Vạn vật quay cuồng trong cái nắng, cái nóng dữ dội. Con người cũng quay cuồng chống chọi nhưng không thắng nổi thiên nhiên.
Bỗng dưng chiều nay trời đổ mưa rào. Cơn mưa đầu mùa. Không lớn lắm nhưng thật quí giá.
Đất trời như thay áo. Không khí dịu hẳn. Cây cối cựa mình. Cành lá giãn ra, xanh lại. Tôi thấy những chồi nhỏ như hạt tấm, nứt ra đầu chót ngọn cây. Quả là mầu nhiệm. Phép mầu của tạo hoá.
Ôi! Thiên nhiên vẫn là siêu nhiên. Kì bí, kì vĩ, kì diệu!
Bây giờ càng hiểu, tại sao người xưa gọi mây mưa, sấm chớp là thần.
Không sức mạnh nào bằng sức mạnh của thiên nhiên. Thiên nhiên thần thánh!
20.00, 19-4-2010
NDX