- Thế là một mùa Xuân nữa lại đến. Xuân của đất trời, Xuân của lòng người rạo rực trong tôi. “Chào một mùa Xuân mới!”.
Sáng mồng Một Tết Giáp Ngọ.
Tôi vẫn dậy sớm như mọi ngày. Mở cửa, ra sân, hít thở khí trời mát dịu.
Dường
như ngày hôm nay có gì khang khác. Bầu trời cao rộng, vài đám mây nổi
vân như vẩy cá. Phía đông sáng trắng một vùng. Hình như ông mặt trời
cũng đã bắt đầu thức dậy.
Tiếng
chim trong vườn nhà líu lo. Chú chim sâu bé xíu cũng dậy sớm đang mải
chuyền cành trên cây si làm cảnh trước sân nhà. Góc vườn, cây xoài đã
bung hoa sặc sỡ.
Không
khí thật trong lành, mát mẻ. Chẳng còn cái rét dữ như mấy ngày trước.
Những con gió cao nguyên nổi tiếng dường như cũng đã kiệt sức sau mấy
hôm lồng lộn, để sáng nay ngủ muộn, chẳng còn nhớ công việc của mình.
Đằng đông, những tia hồng đã rọi lên nền trời cao xanh. Cây cối, hoa lá bắt đầu tắm mình trong sắc vàng tươi thắm.
Tôi hít một hơi thật dài, như muốn tận hưởng cái hương sắc dịu ngọt của tạo hóa trong ngày đầu tiên của năm mới.
Thế
là một mùa Xuân nữa lại đến. Xuân của đất trời, Xuân của lòng người rạo
rực trong tôi. “Chào một mùa Xuân mới!”. Tôi thầm reo lên như ngày nào
còn là một cậu bé háo hức mong chờ Tết đến.
Sáng Mồng Một Tết Giáp Ngọ, 2014
Nguyễn Duy Xuân
Nguyễn Duy Xuân