Trang chủ

     

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

ÔNG NGHỊ PHƯỚC CÓ PHẠM TỘI KHI QUÂN VÀ… ? - Nguyễn Duy Xuân


Gần tháng nay ông nghị Phước bỗng dưng nổi tiếng bởi phát biểu hùng hồn tại diễn đàn Quốc hội khi ông tỏ thái độ hằn học đối với người biểu tình và đả phá luật biểu tình. Chưa hết, vào trang blog cá nhân của ông, càng thấy nhiều bất ngờ, đúng là “ngạc nhiên chưa” đối với một nghị viên của nước CHXHCN Việt Nam. Đọc qua một lượt các bài viết của ông người ta càng thấy rõ chân dung thực của con người luôn tự xưng là “đại biểu QH” này.

Đáng chú ý là bài viết có tựa đề: Ông Trương Tấn Sang, đưa lên ngày 26. Sep, 2011 http://hhphuoc.blog.com/. Bài này ông viết nhằm mục đích ca ngợi Chủ tịch nước và các vị bộ trưởng mới, những người mà ông khẳng định sẽ “là khí thế của thời đại mới, thời đại mà người dân cần những động viên mạnh mẽ, nhiều yên tâm đến từ bản lĩnh cá nhân của từng lãnh đạo”. Cá nhân tôi cũng rất ấn tượng với Chủ tịch Trương Tấn Sang và hi vọng ông sẽ là người như thế. Nhưng đọc hết bài viết cùng phần chú thích, ngẫm kĩ thì thấy hình như ý đồ của ông nghị không phải thế (theo cái kiểu “nói “dậy” mà không phải “dậy”).

Mở đầu, ông nghị viết: “Ông Trương Tấn Sang là vị Tổng thống thứ 8 của nước Việt Nam thống nhất.” Ô hay, một công dân Việt Nam hơn nữa lại là một đại biểu Quốc hội Việt Nam mà sao ông nghị Phước lại gán cho ông Sang cái chức danh Tổng thống ? Chắc là ông nghị đùa cho vui chăng ? Không ! Ông không đùa, ông viết rất nghiêm túc.

Tôi bèn mở Hiến Pháp 1992 (sửa đổi 2001) ra tra cho rõ. Chương VII của Hiếp pháp ghi: CHỦ TỊCH NƯỚC. Các điều trong chương đều ghi chức danh CHỦ TỊCH NƯỚC. Tuyệt nhiên không có cái gọi là Tổng thống. Từ điển Từ và ngữ (Nguyễn Lân) định nghĩa: Tổng thống “là nguyên thủ một nước cộng hòa không phải là xã hội chủ nghĩa”. Báo chí, nhân dân… đều gọi chức danh của ông Sang là CHỦ TỊCH NƯỚC, tại sao một mình ông nghị Phước gọi là Tổng thống ? Ông Phước muốn giỡn mặt Chủ tịch nước chăng ? Nếu không phải thế thì quả thực đầu óc ông có vấn đề. Hay là ông Phước đang mơ về…một thể chế khác ?

Chưa dừng ở đó, ông nghị này còn dấn sâu hơn: “Ở đây tôi nói về điều chưa ai từng nói đến, tức là về yếu điểm lạ kỳ của tất cả các vị lãnh đạo (lưu ý là ông Phước không trừ ông Sang ra) của nước Việt Nam thống nhất (sau 1975), từ tổng thống đến thủ tướng và các bộ trưởng.
Nét chung thật kỳ lạ là tất cả các vị đều có cách nói chuyện chậm rải, đều đều, không khuyến khích được sự tập trung tỉnh táo của người nghe, nội dung vô thưởng vô phạt, cách lý giải na ná giống nhau, né tránh gai góc, kiêng kỵ dùng ngôn ngữ cử chỉ, hoàn toàn không giống bất kỳ vị tổng thống hay thủ tướng hay bộ trưởng nào tại bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, tức những vị mà năng lực được thể hiện qua nhiều điểm trong đó nổi bật nhất là khả năng khẩu ngữ của thuật hùng biện, dù đó là Ông Chávez, Ông Fidel Castro, Ông Sarkozy, Bà Clinton, Ông Clinton, Bà Thatcher, Ông Berlusconi hay Ông Obama
.”

Thế là đã rõ. Ông Phước chê hết tất thảy lãnh đạo VN từ sau 1975 đến nay. Theo ông, họ là những người không có năng lực, kém cỏi vì khả năng khẩu ngữ hạn chế.

Chê người khác hết lời để rồi nịnh ông Sang hết cỡ đó là cái cách mà ông Phước sử dụng trong bài viết của mình. Thế nhưng ông đã sai lầm trong lập luận. Chẳng biết vô tình hay cố ý khi chê các thế hệ lãnh đạo VN từ sau 1975 đến nay, ông không trừ ông Sang ra. Lối tư duy lộn xộn, mù mờ ấy đã biến những lời khen của ông đối với “Tổng thống Trương Tấn Sang” trở nên khôi hài, kệch cỡm.

Trong phần chú thích của bài viết, ông nghị Phước tiếp tục lối tư duy ấy của mình và lộ rõ ý đồ cá nhân bằng cách như các cụ xưa đã nói: “Mèo khen mèo dài đuôi”. Ông kể lại chuyện đã dạy cho lãnh đạo Điện Lực Gia Định một bài học để đời bằng cái “giọng sấm rền vang hạch tội lãnh đạo nơi ấy đã dám gởi công văn xằng bậy” cho ông đến nỗi vị lãnh đạo kia phải kinh sợ mà cung kính tiếp đón (!)

Ông còn sử dụng lời “nhỏ nhẹ nói với giọng sấm rền vang cho mọi khách hàng đang chen chúc” nơi công sở Điện lực Gia Định y như là bậc thánh nhân hay đấng cứu thế trước những kẻ mang thân phận hèn mọn.

Và ông mơ màng tới cái ngày công ty nước ngoài được kinh doanh bán lẻ điện, xăng dầu để ông “được đối xử công bằng và như một vị hoàng đế”. Cuối cùng ông khẳng định “Chính phủ nếu không cách chức quan chức phát biểu xằng bậy của ngành xăng dầu, chỉ có thể vì một trong ba lý do – hoặc cả ba – đó là (a) Đảng không cho phép, (b) kẻ phát ngôn xằng bậy là con ruột của lãnh đạo Đảng/Chính phủ, và (c) đất nước Việt Nam này đã bị tuyệt diệt hết sạch người tài đức vẹn toàn.

Vâng, thưa ông, ở nước Việt Nam tài đức đã tuyệt diệt, chỉ còn lại mỗi một người: ông nghị Hoàng Hữu Phước, thạc sĩ kinh doanh quốc tế, người đang tấp tểnh muốn bước lên vũ đài chính trị.

Tôi nói như vậy không phải không có cơ sở, vì trên blog của mình, ông cho hay đã quan tâm đến chính trị từ khi còn nhỏ tuổi. Rồi ông trích dẫn ý kiến của một độc giả nào đó nhắn tin cho ông qua di động (cái này thì không ai kiểm chứng được là thật hay bịa, bịa để PR ?):

Những bài viết của Ông rất hay, ý nghĩa và luận bàn sâu sắc về những vấn đề của đất nước. Tôi muốn gửi tới Ông sự kính trọng về tài, đức, tâm của Ông. Chúc Ông và gia đình Ông sức khỏe để Ông và những người như Ông sẽ là luồng sinh khí mới co đất nước cùng Ông Vương Đình Huệ và Trương Tấn Sang.” (Chú thêm: ông Phước đã tự in hoa chữ “ông” khi trích dẫn ra văn bản và còn sai chính tả)

Chắc khi đọc những dòng này ông nghị tự sướng lắm lắm. Người ta đặt ông ngang với Chủ tịch nước. Hơn thế nữa, còn cho ông là luồng sinh khí mới của đất nước. Những kẻ hãnh tiến như ông mà bị mê hoặc bằng những mĩ từ như thế, nếu len được chân lên vũ đài chính trị thì chắc chắn sẽ là thảm họa cho đất nước. Cái thảm họa ấy đã bật mầm ngay trong bài phát biểu của ông khi phản đối luật Biểu tình trước Quốc hội. Thêm một vài kẻ a dua càng làm cho ông ngộ nhận về mình, để rồi ông mơ, giấc mơ của một kẻ bất định tâm thần, hoang tưởng mình sẽ là thế hệ mới làm thay đổi vận hạn đất nước. Có lẽ vì thế mà ông đã nôn nóng tự bộc lộ mình quá sớm trong kì họp Quốc hội lần này. Ông lầm tưởng thời cơ đã đến cho những kẻ hãnh tiến như ông.

Núp bóng bằng những lời lẽ mị dân: “Xin hãy vì danh dự quốc gia, vì hạnh phúc nhân dân, vì tiền đồ an nguy của tổ quốc” nhưng chính ông, bằng hành động của mình, ông đang đi ngược lại nhân dân và Tổ quốc, thưa ông nghị Hoàng Hữu Phước !
25-11-2011
Nguyễn Duy Xuân

Phụ lục: Về cái sự rối rắm trong tư duy và ngôn từ, xin quí vị tham khảo một đoạn văn sau đây của ông nghị Hoàng Hữu Phước (trích từ hhphuoc.blog.com):  “Thiết nghĩ ngành xăng dầu nhất thiết phải nghĩ đến việc nhất thiết phải sa thải quan chức nào đã dám hù dọa chính phủ vì kẻ đó đã dám đòi vứt bỏ khâu phân phối nghĩa là bóp chẹt vú bầu sữa lợi nhuận có nguồn thu khổng lồ của ngành, nghĩa là tự tung tự tác phạm đến thu nhập lớn của cán bộ nhân viên toàn ngành, ám chỉ sẽ cho thôi việc hàng vạn cán bộ nhân viên khâu phân phối của ngành, chà đạp quyền lợi độc quyền tuyệt hảo của ngành mà không ở quốc gia nào của phần còn lại của thế giới ban phát cho công ty nhà nước nhiều đến như vậy. Đồng thời, thiết nghĩ Đảng nhất thiết phải nghĩ đến việc nhất thiết phải loại ra khỏi Đảng quan chức nào đã dám hù dọa chính phủ vì kẻ đó vừa dám lộng quyền, lấy Đảng Tịch làm tấm khiên lá chắn bằng vàng để xem mình ngang hàng với tất cả các lãnh đạo Chính phủ rồi thách thức quyền lực của Chính phủ, vừa không biết đặt mình vào vị trí đầy tớ của nhân dân, tạo điều kiện cho bọn chống Cộng dè bỉu Đảng, vì chỉ có khai trừ kẻ xằng bậy ấy, Đảng mới chứng minh được với nhân dân rằng Chính phủ do dân bầu lên hoàn toàn không là cơ quan làm việc dưới quyền quản lý hành chính của Đảng. Chính phủ nếu không cách chức quan chức phát biểu xằng bậy của ngành xăng dầu, chỉ có thể vì một trong ba lý do – hoặc cả ba – đó là (a) Đảng không cho phép, (b) kẻ phát ngôn xằng bậy là con ruột của lãnh đạo Đảng/Chính phủ, và (c) đất nước Việt Nam này đã bị tuyệt diệt hết sạch người tài đức vẹn toàn.”