Trang chủ

     

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Đâu rồi câu Tám tri ân ?


     Tôi muốn lấy một câu trong bài thơ của mình đặt tên cho bài viết này.

     Những ngày qua, tin mẹ Việt Nam Anh hùng Nguyễn Thị Thứ qua đời đã gây xúc động hàng triệu người Việt Nam chúng ta, bởi sự hi sinh thầm lặng, cao cả của Mẹ. Không một người phụ nữ nào trên thế gian này như Mẹ Thứ. Mẹ là huyền thoại trong lịch sử đấu tranh giữ nước của dân tộc. Bởi thế, sự ra đi của Mẹ là niềm đau chung của tất cả mọi người, của thế hệ con, cháu, chắt đang hưởng lộc của tự do, độc lập mà Mẹ cũng như những người thân của mình đã trọn đời hi sinh.
     Mai sau, con cháu chúng ta sẽ còn nhắc đến Mẹ Thứ như những Bà Trưng, Bà Triệu của thời đại Hồ Chí Minh.
     Mấy ngày qua, các phương tiện thông tin đại chúng liên tục đưa tin về đám tang Mẹ. Một đêm thơ nhạc về Mẹ được tổ chức trong không khí thiêng liêng ngay tại công trường xây dựng tượng đài Mẹ Việt Nam Anh hùng mà Mẹ Thứ là nguyên mẫu ở Đà Nẵng.
     Hàng ngàn người, hàng trăm đoàn đại biểu khắp cả nước đã về Quảng Nam viếng Mẹ. Có thể nói, những ngày qua cả nước bên Mẹ Thứ.
     Sáng nay, 14-12, Lễ truy điệu, tiễn biệt Mẹ Thứ đẫm trong nước mắt.

     Thế mà, mấy ngày qua, có một trang thơ vốn rất nhạy cảm với những chuyện đau thương, bất hạnh lại… im lặng. Tôi chờ, chờ mãi không chỉ vì bài thơ tôi đã gửi (Bài Mẹ Thứ ơi ! đã đăng trên trang của Hội Nhà văn, VHNT Đất Đứng Tây Ninh) mà còn mong đợi một sự sẻ chia của mọi người, một bản tin của Ban quản trị thôi cũng được. Nhưng không. Im lặng.
     Trang thơ ấy đã từng đẫm nước mắt trước sự ra đi quá sớm của Nguyễn Hồng Công, trước mất mát lớn lao khi các nhà thơ Hữu Loan, Hoàng Cầm qua đời và những rung động sâu xa trước những bất hạnh mà bạn thơ phải gánh chịu … Có thể nói đó là một trang thơ mang đậm hồn dân tộc và tình người bởi sự tôn vinh thơ lục bát, bởi sự đồng cảm chia sẻ của hàng vạn con người. Thế mà… Tôi biết trách ai ?
     Vậy nên có thơ rằng :

Tiễn đưa Mẹ Thứ Anh hùng
Mà trang Lục bát tịnh không một lời
Tình thơ kết nối đâu rồi
Còn không câu Sáu sáng ngời lòng nhân
Đâu rồi câu Tám tri ân
Bạn thơ còn mải ngắm mình hay sao ?

Thương yêu hai tiếng đồng bào
Ghi lòng tạc dạ, thấm vào tâm can !

     Tối nay, đang chuẩn bị đưa bài lên trang nhà thì nhận được email của biên tập viên VTK thông báo đã đưa bài  Mẹ Thứ ơi ! lên trang LB. Một nghĩa cử muộn mằn (của một tờ báo nổi tiếng?) đối với Mẹ Thứ. Nhưng thôi, thế cũng đã là quí hóa và đáng trân trọng lắm rồi.
                                                                     Nguyễn Duy Xuân