HỠI XUÂN HỒNG! TA MUỐN CẮN VÀO NGƯƠI!
Ngày xưa, chàng thi sĩ trẻ tuổi Xuân Diệu đã khát khao thốt lên như vậy trước vẻ đẹp của thiên nhiên, tạo vật và tuổi trẻ đời người. Là một người ham sống, muốn sống hết mình cho sự sống "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm" cho nên Xuân Diệu mới ham hố, vồ vập đến như vậy. Mà cũng đúng thôi, thi sĩ là người biết trân trọng, nâng niu cái đẹp và sáng tạo cái đẹp, huống chi Xuân Diệu cũng là thi sĩ, mà lại là thi sĩ đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Tuổi trẻ và mùa xuân.
Giành một chút quan tâm đến mình, đến tạo vật xung quanh, tạm quên đi tất cả những gì là bận rộn, xô bồ của cuộc sống để ngắm nhìn vạn vật mới hiểu vì sao nhà thơ trẻ lúc bấy giờ khát khao sống đến vậy. Đang giữa mùa xuân, mùa đẹp nhất trong năm, mùa của sự sống tràn trề, xanh non mơn mởn. Bớt chút thì giờ nhìn ngắm, mới thấy hết được thiên nhiên đẹp và đầy quyến rũ.
Ôi, cuộc sống mến yêu!
Hoa tím bằng lăng