Trang chủ

     

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

NƠI ANH BỐN MÙA - thơ Nguyễn Duy Xuân

Noi_anh_bon_mua



                             Tặng Hạnh

Nếu có lần đến nơi anh
Em sẽ thấy ngày ở đây thật lạ
Ban đêm ấy là mùa đông lạnh giá
Đắp chăn rồi mà vẫn cứ rét run.
Và buổi sáng khi mặt trời vừa lên
Sương mù tan nắng trải mông mênh
Đồi xanh thẳm. Rộn tiếng chim ca hát
Hoa chuối hồng trước mặt - ấy mùa xuân.
Trưa ở đây chỉ có cái nóng hầm
Gió tây thổi cây khô cành se lá
Cơn khát bỗng chờm lên tận cổ
Ngọn đồi xa hóa lửa chập chờn.
Rồi chiều về khi nắng đã nhạt hơn
Hơi nước phả từ dòng Lam mát rượi
Trời trong xanh vời vợi ấy mùa thu.

Nếu có lần đến nơi anh
Em sẽ thấy ngày ở đây thật lạ
Sớm, trưa, chiều, tối – bốn mùa đủ cả
Mai xa rồi đất lạ hóa quê hương.(*)

                            Anh Sơn, 21-2-1979

(*) Chế Lan Viên: “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.”

Nguyễn Duy Xuân
Thơ Tuổi Hai mươi