Chỉ còn vài tháng nữa là công trình thủy điện Đếch Mắc phát điện.
Ông giám đốc Công ty cổ phần thủy điện
Đếch Mắc mơ màng trong làn khói thuốc. Ông tưởng tượng đến cái ngày
khánh thành đập, cờ xí rợp trời. Các vị quan khách diện những bộ vét xám
đen sang trọng, cổ chít ca-vát đỏ, trán bóng nhẫy, tóc đen mượt, trịnh
trọng cầm kéo. Cặp kè mỗi vị là một em chân dài mặt tươi như hoa, hai
tay bê khay chực sẵn. Những đường kéo sắc lẹm làm cho dải vải đỏ chót
đứt ngọt từng khúc trong tiếng vỗ tay vang dội và bóng bay đủ màu sắc
tung lên rợp trời. Cười. Nói. Reo hò. Bắt tay. Chúc mừng. Cụng li. Phong
bì… Phút chốc ông cảm thấy mình vĩ đại như một vị vua.
Bỗng
“bùm”, một tiếng nổ dữ dội khiến ông giật mình. Giấc mộng tan biến.
Đang còn tiếc nuối giấc mơ đẹp bị tiếng nổ nhức óc phá ngang, ông hầm
hầm chạy ra cửa nhìn về phía con đập có giá 250 tỉ. Một cảnh tượng khiến
ông cảm thấy như đất dưới chân đang sụt xuống. Con đập dài 80 mét, cao 9
mét, dày gần hai mét đã đổ sụp gần hết. Khói bụi mờ mịt. Ông dụi dụi
mắt. Hình như có một chiếc xe ben bị bóp méo cạnh đống đổ nát.
Có tiếng người lao xao. Một bọn hớt hải
chạy vào. Chết ! Hình như có nhà báo. Đụng vào cánh này là mệt lắm đây.
Ông giám đốc chưa hết bàng hoàng vì con đập bị sập thì lại run lên bởi
cái bọn phóng viên rách việc này. Xe ben ! Xe ben ! Ông khẽ reo lên. Rồi
ưỡn ngực, nghiêm giọng trả lời nhà báo đang nhìn chằm chằm như chực
nuốt chửng mình: “Chúng tôi khẳng định đập được thi công đảm bảo chất
lượng và đúng thiết kế”. Và dõng dạc: “Nguyên nhân vỡ đập là do một
chiếc xe ben khi chở đá đã va vào thân đập khiến đập vỡ dây chuyền”.
Ông mỉm cười đắc chí khi thấy vẻ mặt tiu
nghỉu của tay phóng viên. Đám thuộc hạ của ông như được mở miệng, khuơ
chân múa tay tranh nhau hét:
- Cái xe ben tội lỗi, mi thật đáng chết !
- Đáng chết ! Đáng chết !
27-11-2012
Nguyễn Duy Xuân
Nguyễn Duy Xuân