Làm
quan thì sướng chứ chẳng khổ như vị bộ trưởng nọ ta thán. Nếu quả thực
khổ không xu dính túi thì từ xưa tới nay ai thèm bon chen vào chốn
quan trường làm chi. Tiền nhân
chẳng đã từng nói: “Lập thân tối hạ thị văn chương” đó sao. Kẻ cầm bút
được xếp dưới cùng, còn tận đáy là thứ dân. Thế thì làm quan sao không
thể không sung sướng ?
Này
nhé, sướng nhất là đè đầu cưỡi cổ thiên hạ, bởi quan đi đến đâu ai chả
phải cúi chào, kẻ hầu, người hạ cung cúc tận tụy. Bổng lộc châu báu cũng
theo đó mà dâng tiến.
Sướng
nhì là muốn làm gì thì làm, muốn nói sao thì nói (miệng quan trôn trẻ
mà), tội vạ có người khác chịu, quan cứ việc ung dung thẳng tiến.
Sướng
ba là tiền chùa tha hồ xài, tha hồ bỏ túi, ăn chơi thỏa thích. Két cơ
quan, doanh nghiệp, tập đoàn… có thụt thì đã có thằng “khách quan”,
thằng “suy thoái” cùng bao thằng khác nữa gánh chịu.
Sướng
tư (mà có lẽ là sướng nhất, đúng nghĩa của từ sướng) là em út chân dài
xếp hàng chờ đến lượt phục vụ, tiền bo đã có kẻ khác lo. Không sợ chường
mặt lên báo vì đã có Cục phòng chống X quây màn che chắn.
Sướng
năm là nếu không may bị lộ, quan chỉ bị phê bình, cảnh cáo cho có lệ
nhằm trấn an dư luận, và để khỏi ảnh hưởng đến cơ quan, lập tức bổ nhiệm
lên chức vụ cao hơn, vừa giữ được uy danh của quan lại vừa dọn được chỗ
cho kẻ khác đang sốt ruột mong chờ. Kẹt quá thì trên sẽ cấp cho cái tàu
lặn, thế là quan biến mất tăm. Có truy nã đằng trời thì cũng đành bó
tay chấm com mà thôi.
Sướng
sáu, lỡ gặp tình thế buộc phải đi gỡ lịch, quan được bố trí ở nhà công
vụ của trại, có tù thường, tù phạm phục vụ, quan tiếp tục chỉ đạo như
khi còn giữ ghế ở công sở. Quan vào tù mà như đi an dưỡng, béo tốt, múp
míp ra.
Thôi
thì đủ kiểu loại sung sướng của nghề quan. Cái sự sung sướng còn lây
lan ra như vi rút. Một người làm quan cả họ được nhờ mà.
“Năm bờ oăn”. Đúng là số “zách” của nghề làm quan thời nay !
30-6-2012
Nguyễn Duy Xuân
Nguyễn Duy Xuân