Mình tui ở lại mỏi mòn đợi trông
Đã quen cuộc sống vợ chồng
Bây chừ đơn chiếc thật không dễ gì
Người ta khỏe mạnh có khi
Gặp lúc đau ốm, thôi thì… gian nan
Những mong ngày hết đêm tàn
Bà về tui lại hân hoan đón mừng
Đã nên duyên số vợ chồng
Trăm năm tạc một chữ “đồng” mà thôi
Bà đi với cháu cho vui
Còn tui ở lại, ngùi ngùi nhớ mong.
21-6-2012
Nguyễn Duy Xuân