Trang chủ

     

Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Nỗi lòng biết tỏ cùng ai ?


     Chiều nay, 18-1-2011, vào trang Lucbat.com, đang rê chuột thì bỗng thấy bài của mình đăng ở mục Mõ làng lục bát, cảm thấy vui vui, vội nhấn chuột để xem. Đọc xong, tự nhiên thấy hụt hẫng. Chắc là có nhầm lẫn chi đây. Không, đọc lại đúng là thơ của mình mà hình như lại như không phải của mình.

     Chuyện BBT sửa bài là lẽ thường tình. Bởi họ có quyền như thế. Quyền của tòa báo trao cho. Có lẽ vì thế mà ai cũng kiêng nể họ. Tôi cũng rất kính trọng các vị, những người đóng vai trò “cầm cân nảy mực” trong văn chương.
     Chuyện tôi viết trong bài thơ là có thực. Người ta thưởng tết hàng chục, hàng trăm triệu. Còn tôi cũng như hàng vạn viên chức khác, chỉ khiêm tốn vài trăm ngàn đồng, cũng đủ mua một thùng bia đãi bạn. Thậm chí, có nơi như giáo viên ở Nghệ An còn không có tiền thưởng tết.
     Mảnh vườn, con gà là đúng của nhà tôi. Chiều chiều tôi vẫn tưới rau, bà xã thì chăm đàn gà, và không phải lúc nào chúng cũng đẻ trứng. Nhưng mà vẫn vui, coi như đấy là cái thú mà chắc mấy ông đại gia làm gì có được. Người ta ăn sáng tô bún có giá 750 ngàn nhưng chưa chắc đã “xênh xang” bằng tôi thi thoảng ăn một quả trứng. Bởi trứng gà nhà tôi là trứng sạch. Ăn mà không phải lo ngay ngáy sợ chết. Thế nên mới ‘xênh xang” !
     Vì thế, tôi yêu đời nên cũng mơ, mơ nhiều lắm. Mơ nhà lầu, mơ xe hơi… Ai cấm ? Cho dù, biết là hão huyền nhưng mà vẫn mơ, vẫn mộng. Đời không mộng mơ thử hỏi còn có ý nghĩa gì nữa. Bây giờ, lương mình chỉ có ba bốn triệu không mua được thì đến đời cháu con, chúng sẽ mua. Bà cụ Tứ trong Vợ Nhặt của Kim Lân giữa cái đói khủng khiếp năm 45 mà con tin : “Có ra thì rồi con cái chúng mày về sau”.
     Bởi thế, với tôi sức khỏe là trên hết, tiền bạc chỉ là hư vô; “còn hơi còn sức vẫn còn mộng mơ !”. Chứ một khi đã hết hơi, hết sức thì chỉ còn mỗi cách là đi gặp các “cụ” chứ mơ mộng gì nữa ?
     Có thể thoáng một chút buồn cho “phận” mình. Nhưng lòng vẫn lạc quan pha chút hóm hỉnh.
     Thế mà, khi bài thơ được đăng, cái quyền mộng mơ cũng không còn, thì còn chi cái hóm hỉnh, khôi hài nữa ?
     Ôi ! Cuộc sống ơi, dẫu sao ta cũng mến yêu người biết mấy !
Chiều đông lạnh, 18-1-2011
Nguyễn Duy Xuân
- Đây là bài “gốc” của tôi. Đã đăng trên Datdung.com (http://www.datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=2528)

CUỐI NĂM TỨC SỰ
Người ta thưởng tết to hì
Còn ta sao chẳng thấy gì ? Buồn thiu !
Làm anh viên chức. Rõ nghèo
Đôi khi tủi phận bọt bèo. Tái tê !
Thôi thì toan tính đủ bề
Liệu cơm gắp mắm mà dè xẻn thôi
Lo toan bao việc trên đời
Đụng chi cũng phải tiền. Ôi là tiền !
May thay nhà có mảnh vườn
Rau ria tự túc chẳng phiền chợ xa
Lại nuôi thêm mấy con gà
Lâu lâu có trứng thế là xênh xang
Yêu đời nên mộng cao sang
Xe hơi đời mới đón nàng dạo chơi
Nhưng mà mơ mộng vậy thôi
Chứ lương ba bốn triệu chắc đến đời cháu con !
Trời cho mạnh bạo là son
Còn hơi còn sức ta còn mộng mơ !
30-12-2010

- Còn đây là bài đăng trên Lucbat.com ngày 18-1-2011 http://lucbat.com/home.php?lan=v&id=lbbiem&code=6727) :

CUỐI NĂM TỨC SỰ
Người ta thưởng tết to ghê
Còn ta sao chẳng thấy gì? Buồn thiu!
Làm anh viên chức. Rõ nghèo
Đôi khi tủi phận bọt bèo. Tái tê!

Thôi thì toan tính đủ bề
Liệu cơm gắp mắm mà dè xẻn thôi
Lo toan bao việc trên đời
Đụng chi cũng phải tiền. Ôi là tiền!
Thôi thì ta học làm tiên
Rau ria tự túc chẳng phiền chợ xa
Ăn uống chỉ cần hương hoa
Cỏ cây nước suối thế là xênh xang
Còn thì cái mộng cao sang
Xe hơi đời mới đón nàng dạo chơi
Ta đành phải xếp lại thôi
Lương trăm triệu chắc đến đời cháu con!
Trời cho mạnh khỏe là son
Hết hơi hết sức hỏi còn mộng mơ?!