Trang chủ

     

Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

NÓI VỚI TÍ VÀ CÁC CON - Thơ Nguyễn Duy Xuân

     Sắp tới sinh nhật cu Tí, đăng bài này để nhớ một kỉ niệm về con. Hồi ấy cu cậu sang tuổi 15, giao thời giữa trẻ con và người lớn, tâm sinh lí thay đổi. Nhưng bố mẹ lại chưa kịp nhận ra điều đó. Chuyện dạy con cũng phải học chứ không phải chỉ mỗi cái cách "quân lệnh như sơn" thời nào. Bây giờ cu cậu đã là giảng viên đại học rồi đấy!

Sao dạo này bố thấy con khác lắm
Việc học hành con ít chú tâm
Trước đây con lễ phép nhẹ nhàng
Sao giờ đây con ngang tàng bướng bỉnh?
Bố mẹ hỏi, con trả lời dấm dẳng
Hình như con không cãi lại không yên
Tuổi còn nhỏ không nghe lời răn dạy
Lớn lên, sao con có thể trưởng thành?

Việc học hành bố khuyên bảo nhiều lần
Con đừng vội bằng lòng với kết quả của bản thân
Sự học trên đời không có giới hạn
Người ta chỉ lớn khi tự biết vượt lên mình.
Con ơi!
Có thương con, bố mẹ mới răn dạy
Khúc ruột đẻ ra - Cha mẹ nào chẳng muốn
Con cái mình khôn lớn nên người
Đánh con một roi vì công lao sinh dưỡng
Các con đau, lòng bố cũng rối bời!
Các con ơi!
Bố mẹ đã đi qua một nửa cuộc đời
Dành dụm, chắt chiu vì một niềm mong ước
Các con khỏe, khôn lớn trưởng thành
Biết luyện cho mình một tấm lòng nhân hậu
Biết yêu thương, kính trọng mọi người
Biết nhớ ơn tổ tiên và làm tròn bổn phận
Với mẹ cha, và anh em ruột thịt trong nhà
Biết luyện cho mình một cái đầu trí tuệ
Vững bước trên muôn dặm đường đời.

Con hãy nghe những gì bố nói
Đừng bao giờ cãi lại con ơi!
Đừng bao giờ cãi lại nghe con!
                    Đêm 28-12-2000