Trang chủ

     

Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Nguyễn Cảnh Bình - Thơ


LỜI NÀY CHO ANH

Kể từ cái thuở bơ vơ
Nửa đời dâu bể bây giờ… không anh
Phận mình sao quá mong manh
Chữ tình sao sớm tan tành khói mây?

Cái ngày phượng lá xanh cây
Cái ngày run rẩy bàn tay học trò
Đã xa, xa tít xa mờ
Em không còn chút mộng mơ tuổi hồng.
Sao anh trách cứ hư không?
Sao anh trách cứ mấy dòng nhắn tin?

Anh à! Cái thưở xa xăm
Không anh… không cả nợ nần duyên ai
Em về còn rối tóc mai
Làm dâu còn hẹn… ngày mai em về
Chân trần lấm láp đất quê
Anh cười… người thế dễ bề nuôi con

Qua bao mưa giải nắng giòn
Em nghiêng hết cả trời tròn cho anh
Cúi lưng che cả trời xanh
Cho con yên ả sinh thành mẹ cha.

Còn em… nghĩ thật xót xa
Bạn bầu cha mẹ kẻ xa người gần
Thế là đằng đẵng bao năm
Thế là cách trở ngút ngàn bể dâu
Bây giờ tin nhắn từ đâu
Anh đi… ruột thúi gan sầu cho em
Nỗi buồn thức trắng bao đêm
Lời trần thấm nỗi thân em cũ nhàu.

Anh ơi! Trời đổ mưa mau.
Anh về… kẻo ngấm mưa mau Ngân hà.
--------------
Nguyễn Cảnh Bình, quê choa
Cục kỹ thuật – Quân đoàn 4.
Hiện đang thường trú tại Bình Dương.
ĐT: 0913 854 069