Trang chủ

     

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

Trần Quang Liên


XIN ĐỪNG

“Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên cái áo vắt cành hoa sen”
Có chàng thi sỹ tài danh
Vội đem cất áo, để mình treo chuông !

“Hỡi cô tát nước bên đường
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi”
Trăng vàng phỏng có ích gì
Xóm quê điện đã bốn bề sáng trưng.

“Người khôn ăn nói dở chừng
Để cho người dại nửa mừng nửa lo”
Tôi về chẻ nứa đan bồ
Theo chàng thi sỹ gánh thơ dạo đời

“Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ngời ngời biển Đông”
Ai về ai có nhớ không
Ca dao hạt ngọc sáng trong muôn đời

Xin đừng hoen ố người ơi !
29/10/2009
TQL