(Chuyện cổ tân trang)
Một
ông quan đầu tỉnh, tuy mất chức vì bị thượng cấp kỉ luật nhưng vẫn được
Hội đồng hàng tỉnh ưu ái tặng cho một tấm biển sơn son thếp vàng làm
lưu niệm với dòng chữ: Quan XYZ, nguyên đầu tỉnh.
Quan
lấy làm sung sướng và hãnh diện lắm, liền đem về treo ở chính điện nhà
mình. Hôm sau, có đám đệ tử cũ tới thăm, khen tấm biển đẹp, anh hai thật
tốt phước. Bỗng một tên trong bọn tâu:
-
Bẩm, chẳng qua vừa rồi đại ca không muốn tham quyền cố vị nên mới nhường
ngôi cho kẻ khác, chứ ở cái tỉnh heo hút này đại ca vẫn là quan đầu
tỉnh thứ thiệt. Chúng nó chơi xỏ nên mới chua thêm chữ “nguyên” vào.
Quan trầm ngâm một lúc, cho là có lí, bèn bảo bọn người nhà bỏ ngay chữ “nguyên” đi.
Hôm sau, có ông bạn đến chơi, ngắm nghía bức trướng một lúc rồi nói:
- Cả cái tỉnh này già trẻ lớn bé ai mà chẳng biết ông là to nhất, còn phải chua cái chức vụ vào nữa sao ?
Chủ nhà nghe nói thế, bèn cho bỏ ngay chữ “đầu tỉnh”.
Lại
một hôm, có ông doanh nghiệp cũ, nhớ đến cái ơn mưa móc của quan lớn
dành cho mấy “héc” cao su để phân lô chia nền bán kiếm lời tới thăm,
nhìn bức trướng ra bộ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, tôi có vào nhầm nhà không đấy, sao lại phải treo tên ngài giữa chánh điện vậy ?
Quan sửng sốt nghĩ, ờ nhỉ, có lí, có lí. Bèn cho bọn tay chân gỡ nốt tấm biển !
18-4-2013
Nguyễn Duy Xuân
Nguyễn Duy Xuân