Trang chủ

     

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

XÔ-VIẾT NGHỆ-TĨNH - thơ Nguyễn Duy Xuân


Những người áo vải chân đất
Những khuôn mặt queo quắt vì đói khát
Cả đời quần quật làm thuê
Miếng cơm manh áo dãi dề
Chan đầy nước mắt, tái tê cõi lòng...

*
Thế rồi một sáng tháng Năm
Thế rồi một trưa tháng Tám
Thế rồi một ngày tháng Chín
Trời rung đất chuyển
Những linh hồn đói khổ
Oằn mình đứng lên

Họ cầm trong tay những gì họ có
Gậy tre, lưỡi mác
Trống, chiêng và mõ
Kẻ thét, người hô
Ào ào như nước vỡ bờ.

Súng nổ.
Bom rền.
Mặc!
Cứ tiến lên
Như điên, như dại.
217 con người vô tội
Phút chốc hòa vào cát bụi
Hồn vẫn mơ thế giới đại đồng !
*
Trái đất quay đã trọn tám mươi vòng
Những linh hồn ngày ấy còn không ?
Xin hiển hiện trong khói hương nghi ngút
Để con cháu hôm nay và mai sau hiểu được
Cái giá phải trả của cha ông
Cho Tự do-Độc lập
Của một thời Đất Nước đau thương !
                                        11-9-2010