Trang chủ

     

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

MẤT CHỨC - Thơ Nguyễn Duy Xuân


     Sau mỗi kì đại hội hay bầu cử, lại diễn ra cái nghịch cảnh kẻ cười, người khóc.
     Kẻ cười vì vẫn tại chức, vì hàng trăm dự án thu hồi vốn đang đến hồi thực thi. Còn kẻ khóc vì mất chức, vì bao dự định mần ăn bỗng chốc tan thành mây khói.
     Đối với quan chức chúng ta, cái sự mất chức, thôi chức (dù rất chính đáng) thật là kinh khủng, đâu có nhẹ nhàng như xứ người. Đơn giản như chuyện nghỉ hưu mà cũng có khối vị choáng váng, suy sụp đến nỗi chưa kịp nhận sổ đã “băng” rồi, để lại một sự tiếc nuối vô hạn cho cơ quan về một nhân tài còn đang sung sức (!)
     Người ta đau là phải, tiếc cũng phải. Bởi vì bổng lộc lớn quá. Bởi vì trót đã đầu tư tiền tỉ.
     Ngay như Nguyễn đây, chỉ có cái chức “Phó thường dân”, vừa rồi do năng lực quá kém, lại lười nhác, chỉ chực để vơ vét, chôm chỉa nên rớt cấp từ “cận nghèo” xuống “nghèo” mà cũng thấy đau như hoạn. Đau nên mới tức cảnh, tự thán mấy vần “nục bát” cho vui:

MẤT CHỨC

Thế là ta mất chức rồi
Lấy chi diễu võ dương oai bây chừ ?
Xung quanh ta lặng như tờ
Tay chân điếu đóm bây giờ lẩn đâu ?

Còn đâu cái cảnh chực chầu
Biết bao nhiêu kẻ đến cầu cạnh ta ?
Em út giờ cũng lùi xa
Dẫu cho tiền bạc thì ta có thừa.

Cái lão thầy bói năm xưa
Ăn nói gà mờ mà đúng vậy sao
Rằng ta chức trọng quyền cao
Nhưng mà rớt chức lúc nào chẳng hay !

Ngồi chưa ấm chỗ đã bay
Số ta sao lại thế này, trời ơi !
Thế là ... Ta mất chức rồi !
Hư ! Hư !
07-10-2010