Trang chủ

     

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Bài thơ gây nhiều xúc động - Trần Quang Liên



Lão mù ra phố xin ăn 

Vũ Tư

Con chim sáng cất tiếng gù
Như là đánh thức lão mù xin ăn
Thời gian như giọt lệ câm
Thấm qua mắt kính bao lần nghĩ suy.

Đồng quê sấm khấn điều chi
Đất thành dự án người đi vô hồn
Mục đồng cỡi gió về thôn
Lão mù cắn dập hoàng hôn dưới cầu.

Xưa đây đồng đất mỡ màu
Bây giờ nhạc sex vò nhàu không gian
Bon sai khép kín lối làng
Đêm đêm yến tiệc sao, trăng quay cuồng.

Lão mù vun đống lá vương
Đốt lên xua đuổi đêm sương lạnh lùng
Bầu trời xẹp dưới tấm lưng
Nhạc cao ốc đổ rợn từng ngõ quê.
----------
Tác giả Vũ Tư, ĐT: 0313786401
Hội viên Hội VHNT tỉnh Quảng Ninh
Địa chỉ: 3/10/37 Phạm Hữu Điều, Hải Phòng

     Lời bình của Trần Quang Liên:
     Đất nước phải đi lên từ công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Làng lên phố. Người quê mong chóng đổi đời. Đó là lẽ đương nhiên, phù hợp qui luật và trào lưu phát triển của xã hội. Nhưng bên cạnh những dự án như đường giao thông, khu công nghiệp, khu chế xuất… đem lại hưng thịnh, nguồn lợi lớn cho quốc gia thì còn biết bao những dự án “treo”, chiếm dụng hàng ngàn hécta đất nông nghiệp ?
     Con giun sống nhờ đất. Nông dân bao đời sống nhờ ruộng. Những bờ xôi ruộng mật nay mất dần. Nhận chút tiền dự án, xây nhà xong, không biết làm gì, tiền tiêu hết “lão mù ra phố xin ăn”. Thực tế đó đã có ở nhiều nơi. Nông thôn giờ đang phải chứa đựng bao tiêu cực : nghiện ngập-cờ bạc-ăn chơi-đàng điếm…
     Chua xót quá ! Mỗi buổi mai thức dậy, tiếng chim gù báo hiệu một ngày đẹp trời, tốt lành, người tưng bừng đi hội, kẻ chán phố lên rừng, xuống biển nghỉ mát, kẻ tiệc tùng say khướt, còn ông lão mù thì :
“Con chim sáng cất tiếng gù
Như là đánh thức lão mù xin ăn”
     Nông thôn đầy cảnh phồn hoa giả tạo :
“Xưa đây đồng đất mỡ màu
Bây giờ nhạc sex vò nhàu không gian
Bon sai khép kín lối làng
Đêm đêm yến tiệc sao, trăng quay cuồng”.
     Thời gian gậm nhấm, vò xé tâm can :
“Thời gian như giọt lệ câm
Thấm qua mắt kính bao lần nghĩ suy”
     Lão mù rồi sẽ đi về đâu ?
“Lão mù vun đống lá vương
Đốt lên xua đuổi đêm sương lạnh lùng”
     Khi mà :
“Bầu trời xẹp dưới tấm lưng
Nhạc cao ốc đổ rợn từng ngõ quê.”
     Còn những ai thương đến tình cảnh lão mù ? Hỡi những đại gia lắm bạc nhiều tiền nhoi lên từ những thủ đoạn táng tận lương tâm ?
     Nhớ lại một câu ca dao xưa nặng màu nhân quả :
“Ăn mày là ai
Ăn mày là ta
Đói cơm rách áo hóa ra ăn mày ! “
     Lão mù ra phố xin ăn, một bài thơ gây nhiều xúc động.

Trần Quang Liên
29/7/2010