Trang chủ

     

Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

CHÍ PHÈO - Thơ Nguyễn Duy Xuân


CHÍ PHÈO

Cái lò gạch cũ còn đây
Đâu rồi anh Chí cuồng say một thời ?

Sinh ra chẳng được làm người
Thân tàn ma dại giữa đời nhiễu nhương
Chỉ vì lão bá ghen tuông
Biến anh thành kẻ ngông cuồng, khổ sai
Mặt mày ngang dọc vết chai
Cả làng Vũ Đại còn ai dám gần ?

Đêm nay gió mát, trăng ngân
Tàu chuối ưỡn ngực hứng tình sông êm
Có cô Thị Nở làng bên
Chiều nay kín nước, ngủ quên mất rồi!
Ai hay duyên số tại trời
Bỗng dưng anh lại là người được cho.

Chẳng còn say khướt vật vờ
Hồn anh sống lại giấc mơ cuộc đời
Khát khao trở lại làm người
Để anh sống thật cuộc đời của anh
Dở hơi Thị Nở khước tình
Niềm hi vọng bỗng biến thành khổ đau !

Thân này biết gửi về đâu
Anh ra đi quyết tìm câu trả lời:
- Ai cho ta được làm người ?
Ai xoá sạch vết nhơ đời của ta ?
Chỉ còn một cách...Thế là
Thù xưa đã trả, thân ta thôi rồi !
Phút giây hấp hối cuộc đời
Miệng anh ngáp ngáp, nói lời chẳng nên.

Cái lò gạch cũ hiện lên
Ngẩn ngơ, Thị Nở liếc nhìn xa xa...
08-2009