Trang chủ

     

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

Trần Quang Liên


MƯA XUÂN

Yêu người nên phải lòng thơ
Mảnh trăng đã ngậm đỉnh xa non Đoài
Thơ như én liệng ngang trời
Như con thuyền chở khóc cười nhân gian…

Thu rơi thêm chiếc lá vàng
Đông về se lạnh gió đang chuyển mùa
Mưa xuân trải bụi dăng mờ
Tôi ra ngõ đứng, ai chờ đợi tôi ?
11/2/2010
TQL