Trang chủ

     

Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2010

TRƯƠNG CHI - Thơ Nguyễn Duy Xuân


TRƯƠNG CHI


Ngày xưa có anh Trương Chi
Người thì thật xấu, hát thì thật hay (*)
Trên sông buông lưới ngày ngày
Cất lên tiếng hát làm say hồn người

Mị nương nhan sắc tuyệt vời
Lầu son nghe tiếng thế rồi mê say
Tương tư ốm đã mấy ngày
Thuốc thang chẳng đặng, hao gầy dáng tiên

Thừa tướng vội vã vời lên
Nhờ chàng sắc thuốc, nàng liền tỉnh ngay
Nghe Trương Chi hát mỗi ngày
Tương tư sầu muộn, từ nay hết rồi !

Thế nhưng khi tỏ mặt người
Nàng liền lạnh nhạt, chàng thời khổ đau
Kiếp này đã dở dang nhau
Thì xin kiếp khác duyên sau lại lành ! (*)

Hát xong câu hát tự tình
Trương Chi đau khổ, quyên sinh cuộc đời
Hồn oan chưa thoát kiếp người
Hoá vào thân gỗ, tìm nơi hiện hình

Mị nương nâng chén trà xinh
Bỗng đâu nghe tiếng, thấy hình Trương Chi
Chạnh lòng nhớ mối tình si
Nước mắt rỏ xuống, chén thì chảy tan

Tình xưa đã giải hồn oan
Còn đây câu chuyện kể ngàn năm sau !
3-10/8-11-2009
(*) Lời thơ trong truyện Trương Chi
Đăng http://vannghechunhat.net/ ngày 03-01-2010
http://vannghevietnam.vn/ ngày 03-02-2010