Trang chủ

     

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

VĂN QUYẾN ƠI ! - Thơ Nguyễn Duy Xuân

Từ khi có tên anh
Chúng tôi đặt bao niềm tin và hi vọng.
Seagames 22 anh toả sáng
Và trở thành cầu thủ vàng của bóng đá Việt Nam.

Tôi thầm mong anh sẽ vượt lên
Chiếm lĩnh những tầm cao mới.
Thế mà anh vẫn không tránh khỏi
Căn bệnh kinh niên của những tài năng
Tự ngắm mình khi đã thành danh

Báo chí khen, anh ngỡ mình là thần tượng
Những cuộc vui chơi không bao giờ chán
Những hợp đồng quảng cáo quanh năm...
Bệnh ngôi sao và ma lực của đồng tiền
Làm mỏi mệt đôi chân
Anh chỉ còn là cái bóng của chính mình
Vật vờ trên sân cỏ.

Văn Quyến ơi, sao lại như thế ?
Tuổi anh còn trẻ
Sức rộng vai dài
Sao vội vàng đã thoả chí làm trai
Và phụ lòng người hâm mộ ?

Bài học hôm nay
Anh nên nhớ rõ
Khi người ta không sống hết mình
Thì đời chối bỏ.
Nếu anh còn nghĩ đến hàng triệu người hâm mộ
Chưa muộn đâu hãy làm lại từ đầu
Cuộc phẫu thuật nào mà chẳng đớn đau.
Chúng tôi tin sức trẻ sẽ giúp anh chiến thắng
Để mai kia cầu trường lại sôi động
Hàng triệu người hồi hộp dõi theo anh
Người nghệ sĩ làm xiếc trước khung thành
Và thủ môn đối phương đứng nhìn bất lực...
Còn chúng tôi thì hét vang lồng ngực :
Hai tiếng tự hào, hai tiếng : Việt Nam !

Văn Quyến ơi ! Hãy can đảm đứng lên !
                               22-10-2004