Trang chủ

     

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

MÀY BẮT ĐẦU HÂM RỒI ĐẤY!

MÀY BẮT ĐẦU HÂM RỒI ĐẤY!

     Chiều ni, Uông Ngọc Dậu gọi điện. Hắn là một trong số mấy đứa thuộc nhóm chọc lò, khuấy bột mà mình đã nói trong bài thơ Một thời sinh viên.

     Hôm ấy Đặng Khắc Bình (tội nghiệp thằng Bình, hắn đã ra đi mấy năm nay sau một vụ tai nạn giao thông) mang từ quê ở tận trên miền núi Tân Kì xuống một ít bột sắn gói trong bao bóng. Mới 8 giờ tối mà cả bọn đã í ới rủ nhau ra bếp tập thể số 4 chọc lò. Bột sắn được khuấy trong cái ănggô đen xỉn nêm với muối hạt rồi đun sôi lên. Chia nhau mỗi đứa được một bát, thằng nào thằng nấy xì xụp húp thật ngon lành.
     Còn nhớ, có lần Dậu về nhà choa chơi, mẹ mình vắt cho một nắm nhút gói trong giấy báo, gọi là chút quà quê. Chiều chủ nhật trở về trường. Hắn ngồi sau có nhiệm vụ ôm giữ cái gói “đặc sản” ấy, còn mình thì cò cổ đạp đằng trước. Chả hiểu sao khi gần đến ngã 6, hắn ta lóng ngóng thế nào làm gói nhút bung ra, tung toé giữa đường phố thành Vinh. Người đi đường đổ dồn con mắt. Xấu hổ nhưng mà tiếc của !
    Ấy là một vài kỉ niệm nho nhỏ nhưng thấm thật sâu trong tâm can mình.
    Thế mà chiều ni, hắn hỏi:
    - Mày bây giờ cũng làm thơ à ?
    - Ừ !
    - Thế thì mày bắt đầu hâm rồi đấy !
    Liền đó, mình nhắn cho hắn cái tin:
                         Mày bảo tao hâm, tao chả hâm
                         Đời bao nhiêu thứ oẳn tà rằm
                         Ngu ngơ, tao tưởng là đơn giản
                         Nên đành thi phú cho nhẹ thân !
    Rồi như sợ hắn đọc không ra, nên còn gọi điện đọc lại cho hắn nghe (đoạn này thì mình hâm thật).
    Hè ! Chả nhẽ cứ làm thơ là hâm ư ? Ngày xưa, thời sinh viên cũng đã  nghe người ta nói là thi sĩ thì phải hâm. Nhưng tao không phải là thi sĩ. Tao còn chín phần đời nên tâm hồn chưa treo ngược cành cây được, Uông Ngọc Dậu ơi !
20 giờ, 25-10-2009
NDX