Trang chủ

     

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

LỤC BÁT QUÊ HƯƠNG - Thơ Nguyễn Duy Xuân


Tôi về thăm lại quê cha
Tìm trong đất mẹ bài ca cuộc đời
Chim bay về núi, tối rồi
Em ra ngoài ngõ, em ngồi đợi anh (1)
Tìm trong gió mát, trăng thanh
Câu hò, điệu ví bồng bềnh sông xưa...


Tìm trong nắng nỏ gió mưa
Áo tơi của mẹ, bây giờ còn không
Những trưa nắng cháy ngoài đồng
Lưng cha bỏng rát đánh vồng nương khoai
Ngày đông giá rét kéo dài
Con trâu chậm bước, chân người dại tê...


Tìm trong oi bức trưa hè
Kẽo cà kẽo kẹt chõng tre ngoài thềm
Và rồi những buổi trăng lên
Chơi trò đánh giặc ngủ quên sau hè
Những chiều nắng nhạt bờ đê
Mặc trâu ăn lúa, mải mê cánh diều...

Tìm trong những bữa cơm chiều
Canh rau muống, cá kho niêu mặn mà
Quê ta chẳng thiếu dưa cà
Chỉ thiếu cơm gạo trắng ngà mà thôi
Nắng lên nửa đoạn sào rồi
Nhà bên í ới gọi mời chè xanh...


Người quê trọng một chữ tình
Đói cơm rách áo ta mình có nhau
Quê hương biết mấy thân yêu (2)
Đã thành câu hát lặn vào trong tim.
                                22-7-2009
…………
(1) Ca dao
(2) Thơ Nguyễn Đình Thi
Đăng http://lucbat.com/, mục Lục bát mỗi ngày
ngày 02-9-2009
Trang VHNT Đất Đứng (Tây Ninh) ngày 18-5-2010:
http://datdung.plus.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=1393

        Lời bình của độc giả trên trang Lucbat.com:
        * Nguyễn Công Thanh - thanhvanhoa@ymail.com - ĐT: 0984073045 - 36 Phan Đăng Lưu, Tân An, Buôn Ma Thuột (Ngày 3/09/2009 11:45:35 AM ) :
Lục bát là lục bát quê
Vui sao tiếng sáo say mê trưa hè
Gió Lào vắt kiệt tiếng ve
Giá đông lạnh cóng hàng tre giữa đồng
Xa quê luôn mãi ngóng trông
Mấy ai hiểu hết tấm lòng Duy Xuân?
camphuong.blogtiengviet.net (Ngày 2/09/2009 12:52:31 PM ):
Người quê trọng một chữ tình
Đói cơm rách áo ta mình có nhau
Quê hương biết mấy thân yêu
Đã thành câu hát lặn vào trong tim.
        Khổ thơ cuối như chắp cánh cho bài thơ bay lên, để lại những day dứt, tiếc nuối, thao thức hình ảnh làng quê thân yêu xưa. Làng đang hóa phố, liệu có cách nào cứu cánh cho làng lại đượm khúc dân ca và lời mẹ ru xưa, cho mẹ ta, cha ta vợi bớt nhọc nhằn. Bài thơ như một chùm quả nhỏ an ủi mẹ hiền của ta! Thơ đọng lại lòng ta là thế!