Kính tặng thầy Phức, cô Tứ
Biết
thầy từ lâu nhưng mãi đến sau này khi vào Đại học Vinh tôi mới được gặp
thầy. Đó là một buổi chiều mùa đông sau khi nhập học xong, cữ vào dịp
cuối tháng mười một tây, thằng bạn cùng làng bên khoa Toán đến kí túc xá
rủ tôi tới khu cán bộ thăm thầy. Lúc bấy giờ, trường mới chuyển từ nơi
sơ tán
về được một thời gian nên cơ sở vật chất còn tạm bợ. Trừ giảng đường
đúng hơn là các phòng học được xây theo kiểu nhà cấp 4 còn thì nhà ở của
cán bộ, giáo viên và kí túc xá sinh viên đều làm bằng tranh tre nứa lá.
Trên mỗi dãy nhà, ba bốn cặp tre to giằng chéo qua mái chắc là để
chống bão, đầu mỗi cây tre nhô cao như mũi chông, xiên thẳng lên bầu
trời. Có lẽ đấy là hình ảnh ấn tượng đọng lại trong kí ức một thời sinh
viên của tôi về ngôi trường đại học trên mảnh đất mà trước đó không lâu
còn nóng bỏng khói lửa chiến tranh.