(Viết thay lời cảm tạ đến nhà thơ, thầy giáo Nguyễn Duy Xuân)
Có lẽ phải sống thật lâu ở Châu Âu, ta
mới cảm nhận hết cái buồn của tuyết rơi và cái lạnh của mùa tuyết tan.
Khi mùa đông về, con đường chạy trong thành phố nhìn như những dải lụa,
đất và trời hòa vào một mầu trắng trong. Trời tảng sáng, hơi lạnh phảng
phất quyện lên như làn khói thuốc mỏng. Mờ mờ qua khung cửa, những chùm
tuyết treo trên cành cây run rẩy, lung linh như những bông hoa thủy
tinh. Thấp thoáng sau mái nhà bên, những thân cây cổ thụ trơ trụi, khẳng
khiu, nhọn như mũi dao, đâm thẳng vào lòng người. Mùa này, lũ chim đã
đi trốn đông, dòng suối sau nhà cũng ngưng tiếng nước chảy. Ta chỉ có
thể nghe được tí tách đâu đó của những giọt nước thoát ra từ ống khói
sau nhà, chưa kịp rơi xuống đã đóng băng, kéo dài ra trông như sợi tơ,
sợi cước. Trong cái giá lạnh, mông nung đất trời, niềm hoài vọng về nơi
cố hương của buổi sớm mai ấy, dường như ta nghe đâu đó tiếng sẻ chia,
đồng cảm làm cho lòng người ấm lại: