Bài thơ GỬI…BẠN THƠ
tôi viết tháng mười năm ngoái nhưng rồi cứ lần lữa, chỉ mình mình
biết, chỉ mình mình hay. Vừa rồi nhân ngày 24-9, cái ngày cách đây hai năm đánh
dấu một kỉ niệm nho nhỏ, kết nối với một bạn thơ phương xa trên chiếu làng
Lucbat.com. Nhưng rồi, bẵng đi một thời gian, cái sự xa cách làm cho tình thơ
như đã nhạt phai ? Chẳng còn những câu lục, câu bát tặng nhau như hồi nào nữa.
Lòng dưng dưng buồn nhưng vẫn tin, cánh cửa “nhà” (trang NDX.Blog và NDX.net)
mình luôn rộng mở đợi người thơ “dãi dề hàn huyên”. Thế rồi, bài thơ không gửi
lại được lên trang Lucbat.com. Rất vui là mấy câu gọi là thơ của một anh giáo
vùng cao Tây Nguyên lại nhận được sự đồng cảm, sẻ chia của bạn thơ khắp nơi. Ở
đời không phải giàu vì tiền vì bạc. Ta giàu bởi những thứ mà người khác có tiền
cũng không mua được.
Bâng khuâng. Xúc động như ngày nào. Chỉ biết nói lời cảm ơn mọi người, nhiều, nhiều lắm!
Bâng khuâng. Xúc động như ngày nào. Chỉ biết nói lời cảm ơn mọi người, nhiều, nhiều lắm!