Trang chủ

     

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

CÔ GÁI TRẺ KÉN CHỒNG - Thơ Nguyễn Duy Xuân



CÔ GÁI TRẺ KÉN CHỒNG

Em chẳng lấy chồng bộ đội đâu
Quanh năm biền biệt những xa nhau
Hàng xóm người ta quấn quít thế
Em chẳng lấy chồng bộ đội đâu !

Em chẳng lấy chồng cảnh sát đâu
Ngày làm chưa đủ, trực đêm thâu
Năm canh vò võ em ôm gối
Em chẳng lấy chồng cảnh sát đâu !

Em chẳng lấy chồng bác sĩ đâu
Xì ranh, dao kéo, với kim khâu
Tiêm chích, mổ xẻ, ôi ghê quá !
Em chẳng lấy chồng bác sĩ đâu !

Em chẳng lấy chồng nhà báo đâu
Suốt ngày rong ruổi những đâu đâu
Báo thì đăng ảnh toàn gái đẹp
Em chẳng lấy chồng nhà báo đâu !

Em chẳng lấy chồng thi sĩ đâu
Chong đèn cảm hứng suốt đêm thâu
Văn chương hạ giới như bèo bọt
Em chẳng lấy chồng thi sĩ đâu !

Em chẳng lấy chồng tiến sĩ đâu
Giáo trình sách vở chất ngang đầu
Suốt ngày chỉ biết giương mục kỉnh
Em chẳng lấy chồng tiến sĩ đâu !

Em chẳng lấy chồng giám đốc đâu
Hết giờ nhiệm sở lại cao lâu
Về nhà còn vương mùi son phấn
Em chẳng lấy chồng giám đốc đâu !

- Ôi, thế thì xin chịu !
Vậy người chồng lí tưởng của em là ai?

- Người chồng lí tưởng em ưng ý
Là thầy giáo dạy ở vùng sâu
Hết giờ đứng lớp về giúp vợ
Em thương thầy giáo ở vùng sâu

Em chẳng chối từ thầy giáo đâu !
              Nửa đêm không ngủ, trên giường bệnh
                                27-12-2000